2 chị em gái, 1 đứa sinh năm 94, 1 đứa sinh năm 95 tốt nghiệp ra trường có việc văn phòng gọi là tạm ổn. Dù làm văn phòng nhưng 2 đứa giống ba mẹ là có máu kinh doanh, mê buôn bán hàng quán. Cũng nhờ lúc nhỏ nhà có cái quán cafe vỉa hè bán cho công nhân nên lanh lợi trong khoảng phục vụ.
Bỏ việc, cãi gia đình mở quán cà phê và cái kết |
Đi làm mà mỗi lần có tiệc hay đi chơi team đều được gọi setup hoặc làm người tạo không khí :))). Mình làm văn phòng được 9 tháng thì nhảy việc, chuyển sang sale bất động sản. Đợt đấy BĐS đứng quá lại quay lại tìm việc văn phòng. Chỗ mới này làm đâu tầm 3 tháng thì thấy chùn chân, lại nghỉ việc. Ở không đi long nhong thêm 3 tháng nữa, cuối cùng chốt mở một cái quán cafe. Em gái mình ổn định hơn chút, làm văn phòng cũng được vài năm, cho đến khi nghe mình luyên thuyên về cái quán thì cũng… bỏ việc luôn.
Bỏ việc ngay lúc chưa biết nên làm gì tiếp theo, cũng mất khoảng 1 tháng sau, 2 đứa mới hoàn hồn bắt tay vào việc. Khỏi nói lúc đó ba mẹ giận thế nào, là chị cả nữa nên hiển nhiên “ăn đạn” nhiều hơn vì cái tội “xử em nghỉ việc về bán nước giải khát”. Đỉnh điểm là đợt em mình mang cắm cả laptop để chạy kịp tiền cọc mặt bằng. Kể ra thì dài, nhưng tóm gọn lại là giai đoạn đấy 2 đứa tính dọn luôn ra ngoài ở chứ chắc không ở được cùng nhà với ba mẹ nữa. Ông bà cũng vì xót con nên cứ gặp mặt là nhắc chuyện, khuyên ngăn cấm cản đủ cả, 2 đứa vẫn lì.
Hơi ổn ổn tý thì bắt đầu chia nhau ra mỗi đứa 1 việc. Cái mặt bằng mình thuê lúc đó cách nhà tới 10 cây số, chạy đi chạy về rất cực nhưng tự bảo nhau, không than thở tý nào. Quan trọng là lúc đó hăng máu lắm nên làm quần quật chả biết mệt là gì. Mình ngày xưa có đợt làm sale, cũng coi như lanh mồm lanh mép, nhận trách nhiệm đối ngoại. Em gái mình đối nội lo các vấn đề nội bộ trong quán. 2 đứa chưa từng có kinh nghiệm hay tư duy gì về kinh doanh, chỉ dừng lại ở mức mê thôi. Tự mày mò tất tần tật, làm chung có chị có em vui cái là bảo ban nhau đừng nhụt chí.
Tháng 5/2020 quán cafe cơ bản xong, tụi mình khai trương. Đến hết tháng 6 thì quán đã chạy ngon. 2 đứa vẫn đi đi về về 10 cây số như thế, ba mẹ nguôi bớt nhưng vẫn còn giận. Tháng 8, 9 marketing quán hiệu quả nên doanh thu tăng vọt, xem như đã chứng minh cho ba mẹ thấy 2 đứa ít ra đang chọn đúng làm đúng tính đến thời điểm đó. Ông bà cũng dần ghé thăm quán thường xuyên hơn, bà xót con hay ở lại phụ giúp việc vặt. Về sau mình sắp xếp việc ổn thỏa rồi, bà ghé quán chỉ ngồi chơi đếm khách thôi. Vốn máu kinh doanh rồi nên thấy 2 con làm tốt, ông bà ưng bụng còn góp ý chỗ này chỗ nọ cho quán nữa.
Chạy đâu tầm có nửa năm thì dính luôn dịch đợt 1. Chỗ mình thuê không nằm trong khu vực cấm mở quán nhưng tâm lý khách lúc đấy đều ngại ra quán, thành thử cũng vẫn là ế. 2 đứa lo 1 thì ba mẹ lo 10, vì nếu còn làm dân văn phòng thì vẫn sẽ đều việc mùa dịch này. Lo nhưng không nói ra, thấy 2 con đang quyết tâm quá và có khả năng thật sự nên vẫn động viên. Ráng gồng gánh qua đợt dịch thì quán cũng tạm ổn trở lại. Doanh thu chưa đạt được như mức trước dịch nhưng vẫn đủ duy trì.
Rồi lại tiếp tục dịch đợt 2, lúc này mới nghiêm túc cân nhắc lại xem cái quán còn có thể sống được bao lâu nữa. Vì dịch cứ liên miên chả biết lúc nào đến lúc nào đi, không thể cứ ngồi chờ thời như này được. Sau 2 đêm thì 2 đứa, à không, lúc này là cả nhà, đưa ra quyết định chuyển sang mô hình take away. Mặt bằng mình vẫn giữ, may mắn thêm cái là được bên chủ hỗ trợ giá thuê. Mình đóng cửa quán, đặt đóng cái xe take away rồi dọn máy móc ra xe, chuyển sang bán nước dạo đúng nghĩa. Vì quán trước đó đã có kha khá khách ruột rồi nên quầy take away chạy khá ổn. Nhiều khách ghé quán cũng hỏi mình về ship, thế là nhận ship luôn, cái này mình gọi thằng em họ hỗ trợ. Lúc cháy đơn thì 2 chị em chia nhau ra chạy cho kịp, nhất là các buổi trưa cuối tuần.
Tình hình dịch tạm ổn, quán lại mở cửa. Vì khách mình đều đã giữ chân từ trong dịch bằng cái quầy take away rồi nên vừa mở cửa là doanh thu lại tăng dần trở lại. Thêm bên ship nữa tính ra còn bán được hơn cả lúc trước dịch. Mọi người chắc thắc mắc đoạn này cái quầy mình để đâu? Mình để ở nhà, ba mẹ đòi mang hẳn về nhà bán trên vỉa hè luôn, vừa bán vừa chơi, nguyên liệu công thức mình lo hết.
Cuối cùng, từ 2 đứa bỏ việc về bán nước, giờ thành cả nhà 4 người đều bán nước. Cứ ngồi lại với nhau là nói chuyện buôn bán, kể chuyện khách này kia vui lắm. Mình biết có rất nhiều bạn rẽ ngang mở quán vì đam mê như mình, tiếc là không phải ai cũng may mắn thành công hay vượt qua được vấn đề tâm lý từ việc gia đình ngăn cản. Hy vọng câu chuyện của mình sẽ giúp ai đó vững tâm hơn, chúc mọi người có hướng đi hài lòng nhất.
Nguồn: Mê Quán - Được chia sẻ bởi bạn Minh Anh